banner co dinh

NGƯỜI THẮP LỬA NHỮNG TRÁI TIM

Thứ năm - 10/09/2020 11:25
NGƯỜI THẮP LỬA NHỮNG TRÁI TIM
          Chia tay giảng đường đại học, tôi chính thức  gắn bó với nghề dạy học đến nay đã 13 năm. Cũng từng ấy thời gian, ngôi trường mang tên người anh hùng Phan Đình Giót đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi với biết bao tình cảm trân quý từ những người đồng nghiệp và những học sinh thân yêu. Có những đồng nghiệp đã chuyển công tác đến những ngôi trường mới, nhận những nhiệm vụ mới nhưng những cống hiến, những dấu ấn mà họ để lại nơi đây mãi không bao giờ phai mờ.
          Ngày đầu tiên đến trường trên chiếc xe đạp cũ mượn của cậu em, người đầu tiên tôi gặp ngay trong lán để xe là chị- Phạm Lệ Thanh. Tôi mừng thầm trong lòng vì ý nghĩ lóe lên ngay lúc đó là đã gặp người quen giữa một môi trường mới, nơi tôi chưa từng đến và cũng chưa biết những đồng nghiệp của mình là ai. Hơn nữa, chị trong trí nhớ của tôi từ khi còn rất nhỏ ấy là một người chị học hành giỏi giang có tiếng trên thị xã Mường Lay (trước là thị xã Lai Châu), và bố tôi lúc nào cũng nhắc đến chị để làm gương cho chúng tôi học tập. Chị ân cần hỏi han và kéo tôi vào phòng làm việc, giới thiệu với mọi người. Khi ấy tôi mới biết chị là Phó hiệu trưởng phụ trách chuyên môn của nhà trường.
          Những ngày đầu đứng trên bục giảng, tôi không hỏi bỡ ngỡ trước những yêu cầu của thực tế khác xa với những điều tôi đã học trong trường đại học. Áp lực từ việc học hỏi soạn giảng theo phương pháp mới( năm ấy là năm đầu tiên thay sách giáo khoa mới), soạn giáo án bằng cách chép tay( chưa phổ biến soạn giảng bằng máy tính), học hỏi chuyên môn từ đồng nghiệp, lớp học khi đó thường trên 45 học sinh một lớp…ngoài ra còn biết bao nhiệm vụ không tên khác trong các hoạt động của nhà trường khiến tôi thấy hoang mang, căng thẳng. Lắm khi nghĩ ngợi không biết mình có theo nghề được không???Mặc dù các anh chị đồng nghiệp trong trường đặc biệt là cùng tổ chuyên môn  luôn nhiệt tình chỉ bảo nhưng tôi vẫn chưa thật sự hòa nhịp được với tập thể. Lúc nào tôi cũng thấy hồi hộp,lo lắng không biết mình có bị quên tiết, quên chấm bài, vào điểm, …Chị luôn thấu hiểu tất cả những điều đó bằng con mắt của một người quản lý và bằng tấm lòng của một người chị. Mặc dù chị vẫn luôn nghiêm khắc và chặt chẽ trong những yêu cầu về chuyên môn, nghiệp vụ nhưng những lời khuyên bảo kịp thời, đúng lúc, những lời động viên, khích lệ và định hướng mỗi khi giao nhiệm vụ của chị làm tôi dần lấy lại được tinh thần, niềm tin và sự quyết tâm phấn đấu của tuổi trẻ.
  guong nha giao       Kỉ niệm 25 năm ngày nhà giáo Việt Nam 20/11/2007
            Một kỉ niệm mà tôi nhớ nhất đến tận bây giờ ấy là lần đầu tiên tôi được giao tổ chức chương trình văn nghệ chào mừng 25 năm ngày nhà giáo Việt Nam 20/11. Sau khi xây dựng các tiết mục của giáo viên và học sinh, tôi cho tổng duyệt lại trên sân khấu để chỉnh sửa lần cuối cũng như báo cáo với ban giám hiệu. Xem xong các tiết mục chị có góp ý thêm một số vấn đề về trang phục và phong cách biểu diễn của các em học sinh, sau đó chị bất chợt hỏi về kịch bản lời dẫn của chương trình. Tôi hơi sững người lại bối rối vì chưa kịp chuẩn bị và thực sự lúc ấy tôi đã quên mất mình phải làm nhiệm vụ đó. Khi ấy chị chỉ nhắc nhẹ nhàng là đáng lẽ em phải chuẩn bị xong và đọc luôn trong buổi tổng duyệt để học sinh cũng chủ động làm quen. Tối hôm ấy, mặc dù rất mệt sau khi kết thúc công việc chuẩn bị ở trường nhưng tôi vẫn miệt mài xoay vần với chương trình văn nghệ “ đầu tay”. Khi đó tôi còn chưa có máy tính làm việc, chưa thông thạo internet nên mọi thứ như tờ giấy trắng, chỉ biết viết ra những cảm xúc rất thật của mình mong muốn gửi gắm qua từng tiết mục văn nghệ đã được tập luyện công phu. Một đứa con gái chuyên toán, học sư phạm toán và đi dạy chỉ biết xoay quanh con số và công thức, nay lại ngồi viết lách những dòng cảm xúc, rồi tập đọc diễn cảm, tập làm MC- một công việc chưa từng làm. Lúc ấy tôi cũng tự hỏi sao mình lại nhận nhiệm vụ này trong khi mình chưa từng làm, liệu rằng mình nói trên sân khấu có buồn cười không, mọi người nhìn vào làm mình lúng túng quên hết thì làm thế nào…Bao điều lo lắng khiến tôi thức cả đêm để viết, tập nói, sửa, rồi chép lại một bản cuối cùng cho sạch đẹp (vì sợ sáng hôm sau chị hỏi còn đưa ra). Chương trình kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam năm ấy diễn ra như thế nào đến giờ tôi chỉ còn nhớ rất ít nhưng điều tôi không thể quên là lời khen của chị. Chị không nói với tôi nhưng tôi được cô Thủy khi ấy là chủ tịch công đoàn nhà trường nói rằng: cô Thanh khen Nhung viết lời văn hay và tình cảm, nói tự tin lên một chút thì rất mượt. Lời nhận xét ấy khiến tôi thấy vui và phấn chấn rất lâu sau đó. Nó như một sự ghi nhận xứng đáng với những cố gắng của bản thân bắt đầu từ những việc nhỏ nhất. Từ ấy tôi có thêm niềm tin vào khả năng làm việc của mình, chỉ cần cố gắng và đặt trách  nhiệm lên hàng đầu mình sẽ có cách để hoàn thành nhiệm vụ.
                                   guong nha giao
 Giản dị, gần gũi đời thường
          Trải qua một thời gian không quá dài đến khi chị nhận nhiệm vụ mới bên trường PTDT Nội trú tỉnh, chị đã tạo nhiều cơ hội cho tôi được phấn đấu, được trau dồi học hỏi chuyên môn, phát huy sở trường của mình. Chính nhờ công việc mà tôi đã nhanh chóng hòa nhập với tập thể, vượt qua được những lo lắng, áp lực, tự tin hơn để khẳng định mình. Gặp chị bên ngoài ai cũng thấy dáng vẻ cương nghị, quyết đoán, nghiêm khắc của một lãnh đạo nhưng bên trong là cả một trái tim ấm áp, luôn chia sẻ những khó khăn trong công việc cũng như trong cuộc sống của những anh chị em đồng nghiệp. Đặc biệt, tôi nhận thấy ở chị cái tài của người quản lý ấy là việc dùng người, giao việc đúng sở trường để phát huy được những mặt mạnh của cá nhân, đồng thời luôn là nhịp cầu nối chặt chẽ mọi thành viên trong cơ quan thành một khối đoàn kết thống nhất. Không chỉ mình tôi mà rất nhiều đồng nghiệp đều có chung nhận đinh ấy về chị.
          Ngày chia tay cơ quan đến làm hiệu trưởng trường PTDT Nội trú tỉnh, chị đã khóc rất nhiều, chị em trong cơ quan ai cũng bịn dịn, dấm dứt khóc chẳng nói nên lời. Ngôi trường Phan Đình Giót là gia đình thứ hai của chị, là cái nôi để chị phấn đấu và rèn luyện bản thân để có được những thành công như hôm nay- chị chia sẻ. Và thành công của chị chính là thắp lên những ngọn lửa yêu thương, đoàn kết trong cơ quan, là khơi gợi ý chí phấn đấu của mỗi cán bộ, giáo viên, là chèo lái con thuyền Phan Đình Giót còn non trẻ vượt qua những khó khăn thử thách để khẳng định vị thế của mình.
 guong nha giao
 Chị em vui mừng đón chị nhân dịp về trường làm việc   

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

VĂN BẢN MỚI

383/QĐ - THPTPĐG

QUYẾT ĐỊNH VỀ VIỆC CÔNG KHAI THỰC HIỆN DỰ TOÁN THU, CHI NGÂN SÁCH QUÝ III NĂM 2024

Thời gian đăng: 17/10/2024

lượt xem: 1417 | lượt tải:63

366/QD-THPTPDG

QUYẾT ĐỊNH VỀ VIỆC CÔNG BỐ CÔNG KHAI GIAO BỔ SUNG DỰ TOÁN CHI NGÂN SÁCH NĂM 2024

Thời gian đăng: 23/10/2024

lượt xem: 123 | lượt tải:54

SỐ 271/QĐ - THPTPDG

Quyết định về việc công khai thực hiện dự toán thu, chi Ngân sách 6 tháng đầu năm 2024

Thời gian đăng: 10/08/2024

lượt xem: 1675 | lượt tải:63

SỐ 270/QĐ - THPTPDG

Quyết định về việc công khai thực hiện dự toán thu, chi Ngân sách Quý năm 2024

Thời gian đăng: 10/08/2024

lượt xem: 542 | lượt tải:101

SỐ 1029/SGDĐT - QLCL

TUYÊN TRUYỀN PHỔ BIẾN PHÁP LUẬT VỀ CĂN CƯỚC, ĐỊNH DANH VÀ XÁC THỰC ĐIỆN TỬ

Thời gian đăng: 25/04/2024

lượt xem: 937 | lượt tải:204
Quản lý thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi